Hà nội những ngày cuối năm 2011, tôi muốn xa rời những bảng chiếu chứng khoán, những tờ phiếu lệnh ít ỏi cuối giờ giao dịch, mắt cay xè khi gắng căng lên để đọc khối lượng giao dịch và đếm số lệnh khớp của công ty lúc 11h trưa… công việc vẫn thế, thời gian vẫn trôi qua, … và VN-index cùng những con số hình như ngày càng giảm dần. Khách hàng thưa thớt chỏng chơ trên những hàng ghế dài … nơi mà cách đây vài năm … là một “mớ hỗn độn” những tiếng cười hỉ hả, những ồn ào tranh chấp, những so bì nhanh chậm của những thượng đế … vỗ ngực hăm hở khoe khoang … Tôi là nhà đầu tư chứng khoán.
Vẫn còn đó, nhưng gương mặt “có vẻ quen biết” … giá như cách đây 1 năm có … thách tôi đọc đúng tên và số tài khoản của họ mà được thưởng … cả tờ “năm trăm nghìn”…. Tôi cũng chẳng nhớ ra.
…. Bây giờ … họ là những người bạn … “tâm giao” mà ngày ngày tôi với họ, gặp nhau nhiều hơn cả với … những người thân trong gia đình.
Vẫn còn đó, nhưng gương mặt “có vẻ quen biết” … giá như cách đây 1 năm có … thách tôi đọc đúng tên và số tài khoản của họ mà được thưởng … cả tờ “năm trăm nghìn”…. Tôi cũng chẳng nhớ ra.
…. Bây giờ … họ là những người bạn … “tâm giao” mà ngày ngày tôi với họ, gặp nhau nhiều hơn cả với … những người thân trong gia đình.